Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Gabriel Celaya
Gabriel Celaya (1911 -1991 ) sinh tại Hernani, Guipúzcoa và mất ở Madrid . Ông từng là một kỹ sư . Từ năm 1956, ông thôi hẳn nghề kỹ sư và đến sống ở Madrid và bắt đầu làm thơ. Ông đã được trao nhận nhiều giải thưởng về văn học. Rất nhiều sáng tác, chỉ tính đến năm 1961, ông đã có hơn 40 tác phẩm. Celaya gần gũi nhiều nhà thơ trẻ thuộc thế hệ 1925 - 1936 và đứng về phía những người có trách nhiệm. Thơ đối với Celaya cần phải có chất bùn, có sức nóng của con người và nhất là không thể đứng trung lập. "Thơ không phải là một cứu cánh cho bản thân mình. Thơ là một công cụ, cũng như những công cụ khác, để cải tạo thế giới".
Ngọn triều im lặng (Marea del silencio, 1935) thơ
Sự cô đơn đã khép lại (La soledad cerrada, 1947) thơ
España en marcha
Nosotros somos quien somos.
Basta de Historia y de cuentos!
Allá los muertos! Que entierren como Dios manda a sus muertos.
Ni vivimos del pasado,
ni damos cuerda al recuerdo.
Somos, turbia y fresca, un agua que atropella sus comienzos.
Somos el ser que se crece.
Somos un río derecho.
Somos el golpe temible de un corazón no resuelto.
Somos bárbaros, sencillos.
Somos a muerte lo ibero
que aún nunca logró mostrarse puro, entero y verdadero.
De cuanto fue nos nutrimos,
transformándonos crecemos
y así somos quienes somos golpe a golpe y muerto a muerto.
A la calle! que ya es hora
de pasearnos a cuerpo
y mostrar que, pues vivimos, anunciamos algo nuevo.
No reniego de mi origen
pero digo que seremos
mucho más que lo sabido, los factores de un comienzo.
Españoles con futuro
y españoles que, por serlo,
aunque encarnan lo pasado no pueden darlo por bueno.
Recuerdo nuestros errores
con mala saña y buen viento.
Ira y luz, padre de España, vuelvo a arrancarte del sueño.
Vuelvo a decirte quién eres.
Vuelvo a pensarte, suspenso.
Vuelvo a luchar como importa y a empezar por lo que empiezo.
No quiero justificarte
como haría un leguleyo,
Quisiera ser un poeta y escribir tu primer verso.
España mía, combate
que atormentas mis adentros,
para salvarme y salvarte, con amor te deletreo.
Tây Ban Nha tiến bước
Tự bao giờ ta vẫn cứ là ta
Hãy xếp lại những chuyện bày nhảm nhí
Người chết đã chết rồi, ta hãy để
Họ chôn nhau
Ta không thể sống bằng quá khứ
Hãy bỏ đó cung đàn xưa cũ
Của bao nhiêu kỷ niệm những ngày không
Ta là nước sục sôi trong lòng suối
Vừa đục vừa trong
Bọn chúng ta là sinh vật trưởng thành
Là con sông dòng nước thẳng trong xanh
Là tiếng đáp của quả tim ghê rợn
Ngày mai đây tự khẳng định lấy mình
Chúng ta vừa man rợ, đơn sơ
Là Tây Ban Nha chưa từng được bao giờ
Trong cõi sống hay trong cõi chết
Chưa từng được tỏ ra mình chân thực
Trắng trong
Ta nuôi đời ta bằng tất cả những gì đã cũ
Ta trưởng thành, ta biến đổi
Như thế kia, ta sống ở trên đời
Qua từng trận, qua từng người
Đã chết
Ta hãy bước ra đường. Đến lúc
Ta dạo chơi, lồng ngực tự do
Nếu sống còn, đã đến lúc tỏ ra
Ta là kẻ báo tin về cái mới
Nguồn gốc tôi, tôi không bỏ bao giờ
Nhưng tôi muốn nói rằng ta sẽ
Là những bàn tay của sự bắt đầu
Rất nhiều người không nghĩ được thế đâu
Ta nhớ lại những sai lầm cũ
Với hy vọng tốt lành, với tấm lòng giận dữ
Ánh sáng và giận hờn, hỡi bố đẻ Tây Ban Nha
Từ giấc ngủ mê, ta đến rứt ngươi ra
Ta trở lại để bảo cho ngươi rõ
Ngươi chính thực là ai
Ta trở lại trầm ngâm, phải bắt đầu bằng chỗ bắt đầu thôi
Ta không bao giờ muốn bào chữa cho ngươi
Theo cái lối những tên thầy kiện dở
Ta chỉ muốn làm một người thi sĩ
Viết câu thơ đầu
Tác phẩm của ngươi
Tây Ban Nha của ta ơi
Cuộc chiến đấu cứ dày vò ta mãi
Với tình yêu, ta nhìn ngươi thật rõ
Để cứu ngươi
Và cũng để cứu ta
Bản dịch của Đào Xuân Quý
Thơ Tây Ban Nha chiến đấu (Nhà xuất bản Văn học, 1973)