Bước tới nội dung

Trang:Au hoc khai mong.pdf/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
— 10 —

2. Thiên tử chương đệ nhị.

Rằng: Thương cha mẹ trọn nghì, chẳng lòng ghét chúng chút chi mới là.
Thình lòng kính mẹ vì cha, dám đâu khinh dể người ta cho đành.
Kính cha thương mẹ hết tình, đặng trăm họ mến đức lành dõi theo.
Bày cho bốn biển kính yêu, thảo vì thiên tử là điều ấy thôi.
Phủ hình thiên ấy để roi: Một người có phước, triệu người nhờ ân.

3. Chư hầu chương đệ tam.

Ở trên chẳng biết kiêu căn, ngôi cao song chẳng nguy nan đều nào.
Tính xài ra, giữ phép vào, dẩy đầy mà chẳng cho hao cho tràng.
Ngôi cao song khỏi tai nàn, lấy làm bền giữ đặng sang nơi trào.
Dẩy đầy mà khỏi tràng hao, lấy làm bền giữ đặng giàu ở ta.
Giàu sang chẳng cách mình ra, vậy sau xả tắc mới là bình yên.
Đặng hòa kẻ dưới người trên, ấy là lòng thảo mà nên chư hầu.
Thi rằng: E lệ lo âu, như sang giá mỏng vực sâu khác gì!

4. Khanh, đại pho chương đệ tứ.

Tiên vương phép biệt tôn ti, nên không dám mặc đồ chi sai lề.
Tiên vương phép tắc kiên dè, nên gìn lời nói chẳng hề dám sai.
Tiên vương đức hóa lâu dài, nên điều trái phép chẳng ai dám làm.
Miệng không lựa tiếng, khỏi lầm, mình không lựa nết, mà kham việc làm.
Nói cùng thiên hạ không lầm, làm cùng thiên hạ không đam lòng hờn.
Ba điều được vẹn được tròn, vậy sau tông miến giữ còn đặng an.
Ay là lòng thảo rỡ ràng, chưng quan khanh tướng cùng hàng đại pho.
Thiên Chưng dân có câu thơ: Ngày đêm chẳng trể lấy thờ chúa ta.

5. Sĩ chương đệ ngủ.

Rằng: Nương thờ phụng thân cha, lấy thờ phụng mẹ, suy ra thương đều.
Kính cha mình đó bao nhiêu, lấy thờ vua ấy kính nêu ra đồng.
Kính vua thương mẹ đôi đường, cha thời gồm cả trọn lòng kính thương.
Vua, thờ lấy thảo thời trong, lớn, thờ lấy kỉnh được lòng thuận nên.
Thuận trong chẳng lỗi thì yên, lấy thờ kẻ lớn người trên trọn nghì.
Vậy sau giữ đặng lộc vì, mà lo tế tự, thảo ni sĩ hiền.
Dẫn thiên Tiểu hoản tiếp biên: Đêm ngơi ngày dậy, khỏi phiền mẹ cha.

6. Thứ nhơn chương đệ lục.

Đạo Trời thì tuyết dùng ra, thổ nghi phân biệt rõ là thấp cao.
Giữ mình dè nết ra vào, xây xài có mực, tốn hao có chừng.
Lấy nuôi cha mẹ đặng thường, ấy là lòng thảo chưng hàng thứ nhân.
Từ vua cho đến chúng dân, lập thân không được, sự thân không gìn.
Mà không họa hoạn đến mình, thì chưa có vậy, ngõ tin đạo hằng.

7. Tam tài chương đệ thất.

Thầy Tăng nghe nói than rằng: Thảo xem trọng lắm, rõ ràng lớn hung! —
Đức phu tử lại dạy rằng: Vã chăng hiếu ấy là đàng Trời sinh.
Là đàng nghĩa Đất rộng thinh, là đàng hạnh tốt dân tình đều noi.
Chưng đàng Trời Đất xét soi, nhơn dân bắt chước để roi không cùng.
Sáng Trời để lấy làm chừng, nhơn theo lợi Đất thuận trong dân tình.