N̂g Sûn-chheng
N̂g Sûn-chheng (黃純青; 1875 nî 1 goe̍h 24 ji̍t – 1956 nî 12 goe̍h 17 ji̍t) sī Tâi-oân ê chèng-tī-ka, chu-pun-ka, kiam si-jîn. I tī 1895 nî ê sî pat chham-ka It-bī Chiàn-cheng, tāi-seng sī tòe Tâi-oân Bîn-chú-kok tùi-khòng Ji̍t-kun, Bîn-chú-kok pāi--khì liáu-āu, i tī Saⁿ-kak-éng tē-hng î-chhî pó-an. 1897 nî, Tâi-oân Chóng-tok-hú phài i chò Chhiū-nâ-khu ê khu-tiúⁿ, tè-bé ia̍h chò kòe Eng-ko-chng ê chng-tiúⁿ, Tâi-pak-chiu ê hia̍p-gī-hōe-oân kap Tâi-oân Chóng-tok-hú Phêng-gī-hōe-oân téng ūi.
Chiàn-āu pat chò Tâi-oân-séng Bûn-hiàn Úi-oân-hōe ê chú-jīm úi-oân.
Ka-cho̍k
[siu-kái | kái goân-sí-bé]Sûn-cheng ê khan-chhiú sī Chiu Tān (周但), in-ê tióng-lâm sī N̂g Kip-sî, chhù-lâm N̂g Hông-sî, sam-lâm N̂g Tek-sî; tióng-lú sī N̂g Chhiu-tho, chhù-lú sī N̂g Chhiu-eng, sam-lú sī N̂g Chhiu-iàn. Sun-á chi it sī ōe-ka N̂g Chó-chó.
Chham-chiàu
[siu-kái | kái goân-sí-bé]- 臺灣人士鑑. 臺灣新民報社. 1934.
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |